Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

Chồng ơi, em muốn khóc...

0 nhận xét
Đêm qua, sau mấy lần gọi điện hai mẹ con em đã đi đón anh. Đúng như những gì em lo lắng, anh lại uống và tung hô hết mình, ở tận bên ngoài quán em và con còn nghe rõ tiếng anh cười, anh nói và anh uống.
Đến tận lúc này ngồi nghĩ lại em vẫn thấy buồn, vẫn thấy muốn khóc... Đêm qua, sau mấy lần gọi điện hai mẹ con em đã đi đón anh. Đúng như những gì em lo lắng, anh lại uống và tung hô hết mình, ở tận bên ngoài quán em và con còn nghe rõ tiếng anh cười, anh nói và anh uống. Em đã định quay về và muốn ra sao thì ra nhưng rồi nhìn thấy cái điệu bộ của chồng em biết là anh say. Anh đi không nổi để về nhà, cứ ngả ngớn trên xe làm mấy em suýt ngã, lại còn lảm nhảm: “Vợ yêu, vợ có biết anh yêu vợ nhiều lắm không, vợ có biết anh tự hào về vợ lắm không”.

Những câu anh nói làm em trực trào nước mắt, nhưng đó không phải là những giọt nước mắt hạnh phúc giống như mỗi khi vợ chồng mình cãi cọ nhau rồi anh ôm em vào lòng. Nó giống như những giọt nước mắt giống một hôm anh cho em đi xem anh đánh tennít và em vô tình được nói chuyện về một người bạn. Vâng đúng chỉ là một người bạn thôi, không có gì để khi hôm ấy em lại muốn khóc đến thế. Khóc vì những ngày đã qua, những gì đã qua, khóc vì tiếc nuối, hay khóc vì ngày hôm nay...
Em không biết chồng ạ, em cũng đã dằn vặt rằng: Em đã và vẫn yêu anh như em đã từng lựa chọn. Thậm chí còn thương anh nhiều hơn thời chúng mình yêu nhau. Vậy thì tại sao em lại có cảm giác hụt hẫng chông chênh như thế này. Cũng như lúc này đây, khi em ngồi viết những dòng này, vẫn muốn khóc và buồn vì vẫn một ý nghĩ: Nếu không lấy em anh có khác không, nếu là một người phụ nữ khác em họ có khiến anh sống có trách nhiệm hơn với bản thân mình. Em không mong hơn anh có trách nhiệm với vợ con vì em biết anh yêu vợ thương con nhiều lắm, nhưng như thế không có nghĩa là anh được sống vô trách nhiệm với bản thân mình, với tật bệnh của mình...Với một cách sống như thế anh còn làm khổ em nhiều hơn. Dù em biết mình có khổ đến mấy, có suy nghĩ và mong muốn, thậm chí có cương quyết như thế nào cũng không làm anh khác được. Em đã quyết định nhiều lần sẽ để anh tự điều chỉnh và mình sẽ không tham gia vào cuộc sống của anh - những cuộc nhậu nhẹt bất tận của anh. Nhưng anh có biết không, chính vì cái ý nghĩ ấy dù chưa thực hiện được bao lâu lại đẩy lòng em vào sự khốn khổ khác như tối qua và như tối hôm nào em chán chường thả cho ý nghĩ chảy trôi vô định để rồi lại thấy: Tại sao cuộc sống lại phải phiền phức như thế, trong khi em chỉ mong một sự bình yên cho mình. Tại sao và biết bao câu hỏi tại sao đặt ra mà em chẳng thể tìm một sự giải đáp và em chỉ thấy lòng muốn khóc nhiều hơn...

Em thương con trai nhiều, hôm qua anh say như thế có biết con trai đi lấy cơm cho anh không? Khi anh vừa bước chân vào nhà con đã bảo em: “Mẹ lấy cơm cho ba D ăn đi mẹ”. Em bảo: “Ba đi ăn sinh nhật rồi chắc không ăn đâu con ạ!”. Thực ra là em chán chẳng buồn gì nữa. Khi đang ngồi viết thì em thấy con đã bưng một bát cơm vào đưa cho anh và bảo: Ba ăn cơm đi ba. Con còn bảo: Ba ra chan canh đi ba. Rồi một lúc lại giục: Ba ăn thịt gà đi ba, ba ăn khéo hóc ba nhe! Nhìn dáng điệu của con, những lời con nói mà em trào nước mắt. Khi anh lại gần vợ chắc định bày tỏ điều gì... thì con lại nhắc: Mẹ đang buồn đấy ba ạ, mẹ khóc đấy ba ạ!!!

Anh có biết không, khi ấy em lại thấy chẳng cần thiết phải khóc, không phải em đã hết buồn vì anh đâu mà chỉ vì con trai em thôi, em không muốn con có tí tuổi đã phải bận tâm về cuộc sống của ba mẹ nó
Kiều Anh Vũ
vietbao.vn
Quang Cao 580x100

Comments

0 comments to "Chồng ơi, em muốn khóc..."

Đăng nhận xét

 

Copyright 2008 All Rights Reserved Revolution Two Church theme by Tung Shady